Vì nghĩa, Thạch Thác giết con
Mất con, chi có Một người cha đau khổ. Mất nước, cả một dân tộc bị nhục nhã, đau đớn. Thà mất con hơn mất nước.
Vệ Trang Công lấy một cung nữ sanh ra công tử Chu Hu.
Chu Hu tính hung bạo nhưng Vệ Trang Công rất quý mến. Do dó, Chu Hu mỗi ngày một lộng hành, bất chấp việc giáo huấn. Quan Đại phu Thạch Thác thấy thế đã nhiều lần khuyên Vệ Trang Công:
- Chúa công nên tìm cách trấn áp Công tử kẻo sau này khó tránh tai vạ.
Còn Thạch Thác lại cũng có một đứa con tên Thạch Hậu, thường giao du với Chu Hu, rủ nhau săn bắn, luyện tập võ nghệ, làm lắm điều nhiễu hại dân chúng. Thạch Thác nổi giận nhiều lần đánh đập khuyên răn. Thạch Hậu đã không nghe lại bỏ nhà vào nội thành ở luôn với Chu Hu, làm cho
Thạch Thác phải bó tay trước đứa con ngỗ nghịch đó.
Sau Vệ Trang Công mất, Vệ Hoàn Công lên nối ngôi. Vệ Hoàn Công nhu nhược không làm gì nên việc lớn. Bấy giờ Chu Hu không còn kiêng nể ai nữa, bàn với Thạch Hậu mưu việc tiếm ngôi.
Nhân dịp vua Bình Vương nhà Châu mất. Vệ Hoàn Công sắp sửa đi điếu tang, Chu Hu hỏi ý kiến Thạch Hậu.
Thạch Hậu nói:
- Đó là dịp tốt. Ngày mai công tử bày tiệc rượu tiến hành đưa Chúa công đi. Tôi sẽ cho quân sĩ mai phục ở phòng tiệc. Lúc đang ăn uống. Công tử rút gươm ra hạ sát Chúa công đi thì lo gì không đoạt được ngôi báu.
Chu Hu mừng rỡ làm y kế.
Sáng hôm sau, Chu Hu bày tiệc ở Công quán rồi mời Vệ Hoàn Công đến dự. Chu Hu nâng ly rượu nói:
Nay huynh hàu đi xa, em xin có ly rượu tiễn hành.
Vệ Hoàn Công nói:
Hiền đệ quá nhọc lòng. Chẳng qua ta đi vắng độ một tháng trời, nhờ hiền đệ ở nhà coi việc quốc chính cho chu tất là tốt rồi.
Hai người nâng ly vui vẻ. Được một lúc Chu Hu giả say, làm rơi ly rượu xuống đất, rồi cúi xuống lượm ly đi rửa. Vệ Hoàn Công không ngờ bị Chu Hu lén ra phía sau lưng rút gươm đâm một nhát bỏ mạng.
Lúc đó Thạch Hậu dẫn năm trăm quân giáp kỵ vây chặt Công quán, nên không ai dám trái lệnh.
Giết Vệ Hòan Công xong, Chu Hu lên kế vị, phong cho Thạch Hậu làm Thượng Đại phu.
Vừa lên ngôi được ba ngày, Chu Hu nghe dân chúng bàn tán về việc mình giết vua, nên bực tức kêu Thạch Hậu nói:
- Nay ta mới tức vị oai quyền trong thiên hạ chưa được bao nhiêu. Muốn cho các nước nể vì thì phải làm sao?
Thạch Hậu nói:
- Muốn cho dân phục phải bắt những kẻ được dân tin tưởng phục mình trước đã. Cha tôi trước kia làm Thượng Khanh ai cũng mến đức, nay xin Chúa công triệu cha tôi vào phụ chính thì ngôi báu ắt vững.
Chu Hu nghe theo lời. khiến người đem một cặp bạch bích và năm trăm hộc gạo trắng đến cầu Thạch Thác vào chầu để nghị việc
Thạch Thác giả đau, từ chối không nhận. Chu Hu hỏi Thạch Hậu:
- Cha của khanh không chịu vào chầu, ý ta muốn đến đó để hỏi kế, có nên chăng?
Thạch Hậu tâu:
Chúa công đến đó vị tất đã được gặp mặt, để tôi lấy lệnh vua mà triệu cha tôi đến thì hơn.
Nói rồi trở về nhà vào tỏ với Thạch Thác việc kính mến của Chu Hu. Thạch Thác hỏi:
- Tân quân muốn triệu cha vào triều làm chi?
Thạch Hậu thưa:
- Vì lòng dân trong nước chưa phục, Tân quân sợ ngôi báu không vững nên muốn nhờ phụ thân chỉ giáo.
Thạch Thác nói:
- Mỗi chư hầu lên ngôi phải có lịnh vua mới chính đáng, nay tân quân muốn được mọi người tùng phục, thì phải vào chầu vua nhà Châu, khi vua nhà Châu chấp thuận, ban áo mũ thì người trong nước sẽ vâng mạng.
Thạch Hậu nói:
- Lời phụ thân dạy rất phải, song vô cớ vào chầu nhà châu e bị nghi ngờ. Vậy phải có người đến đó tâu trình trước thi mới xong.
Thạch Thác nói:
Việc đó không khó khăn gì. Trần hầu là một người đang được vua nhà Châu yêu chuộng, lâu nay chưa hề bỏ phế lễ triều sinh nào. hơn nữa vừa rồi. Trần lại đem binh giúp Vệ đánh Trịnh, thì tình gia0 hảo giữa Vệ và Trần rất mật thiết. Tân quân cứ sang nước Trần nhờ Trần-hầu vào tâu trước với nhà Châu, rồi tân quân sẽ vào yết kiến.
Thạch Hậu trở về nói lại với Chu Hu. Chu Hu mừng lắm. Vội sắm lễ vật và hành trang, rồi cùng Thạch Hậu lên đường sang nước Trần.
Nào ngờ đó là mưu của Thạch Thác. Khi Thạch Hậu và Chu Hu qua Trần đều bị Trần hầu bắt giữ lại do một bức thư mật của Thạch Thác gửi đến.
Vua nước Trần bắt Chu Hu nhốt tại Bộc ấp và Thạch Hậu tại Trần đô để khỏi liên lạc với nhau, đoạn cho người sang nước Vệ báo tin cho Thạch Thác biết.
Thạch Thác từ khi cáo quan dưỡng lão không đi đâu nửa bước, nay được thư nước Trần vội vã vào triều thương nghị.
Lúc dó bá quan đủ mặt, Thạch Thác mở thư ra đọc mới biết Chu Hu và Thạch Hậu bị bắt, chỉ còn đợi người sang Trần quyết định mà thôi.
Các quan đều nói:
Đây là việc lớn của quốc gia, chúng tôi một lòng trông cậy vào ý kiến của ngài cả.
Thạch Thác nói:
- Hai đứa phản loạn này không thể nào dung thứ được, tội đáng chém đầu. Vậy ai có thể vì nước mà cán đáng việc này.
Quan Thái tể Xú bước ra thưa:
- Kẻ loạn tặc ấy ai cũng có thể giết được. Tôi tuy phận hèn nhưng cũng lấy làm ức. xin cứ giao việc ấy cho tôi.
Các quan đều đồng thanh nói:
- Phải, việc ấy mà giao cho quan Thái tể thì phải lắm. Nhưng xét ra Chu Hu mới là chánh phạm, còn Thạch Hậu là kẻ a tùng, cũng nên châm chế.
Thạch Thác nghe nói nổi giận hét:
- Chu Hu phản nghịch chính tại đứa con tôi mà ra. Nay các quan nghị như thế là nghi tôi có tình riêng với nó hay sao? Thôi, tôi phải thân hành đến đó để chém đứa loạn thần ấy, thì mới dám nhìn vào lăng miếu của tiền nhân tôi.
Nhụ Dương Kiên nói:
- Thôi, thôi, xin lão quan chớ giận, để tôi đi thay cho.
Thạch Thác liền sai Thái tể Xú qua Bộc ấp mà chém Chu Hu, còn Nhụ Dương Kiên thì sang Trần để chém Thạch Hậu.
Lại sai người sắm xe giả sang nước Hình rước Công Tử Tấn về.
Thái tể Xú và Nhụ Dương Kiên qua đến nước Trần vào ra mắt Trần Hoàn Công để thi hành sứ mạng mình. Khi Thái tử Xú đến Bộc ấp truyền quân dẫn Chu Hu đến. Chu Hu trông thấy Thái tử Xú kêu lớn:
- Có phải ngươi đến đây để cứu ta chăng?
Thái tể Xú lắc đầu đáp ;
- Không phải để cứu mà để giết.
Chu Hu trợn mắt, hỏi:
- Ngươi làm tôi của ta sao dám phạm đến ta?
Thái tể Xú mỉm cười đáp:
- Nước Vệ trước kia có người bề tôi mà dám giết vua, vì vậy hôm nay ta bắt chước.
Nói xong truyền quân chém đầu.
Còn Nhụ Dương Kiên khi đến Trần Đô cũng đem Thạch Hậu ra chém, Thạch Hậu nói:
- Muốn chém ta cũng được, song phải đưa ta về nước để ta trông thấy mặt phụ thân ta đã.
Nhụ Dương Kiên nói:
- Ta vâng lệnh phụ thân của ngươi đến đây giám sát. Nếu muốn thấy mặt cha ngươi thì để ta chém xong xách đầu về nước Vệ để ngươi được gặp mặt.
Nói xong vung gươm chém quách.
Nhận Xét:
Không có gì nặng bằng tình cha con Thạch Thác dám giết con để bảo vệ cho giang sơn xứ sở thì Thạch Thác đứng vào hàng tôi trung của nước Vệ rồi.
Thạch Thác giết con cứu nước chỉ một mình Thạch Thác đau khổ nhưng đem lại vinh quang Hạnh phúc cho muôn dân, như vậy Thạch Thác hy sinh tình cha con không thể gọi là bất nhân. Đã là một trung thần lo cho giang sơn tổ quốc dĩ nhiên phải đặt quyền lợi tổ quốc lên trên quyền lợi gia đình.
Mất con chỉ có một người cha đau khổ. Mất nước toàn dân bị đau đớn.
Đời nay, thiếu gì kẻ có địa vị lôi kéo cả gia đình thân tộc mình vào để chia xôi chia thịt, làm hại nước hại non. họ cốt vơ vét cho đầy túi tham của họ, còn quyền lợi tổ quốc giang sơn họ không bao giờ nghĩ đến. Tấm gương Thạch Thác giết con đáng làm cho những ai là kẻ tham quyền cố vị soi chung vậy.
Ngoài ra, còn có nhiều người vì tình riêng che dấu những tệ hại của người thân thuộc, mật dầu hành động của họ rất có hại cho tiền đồ của tổ quốc. Những kẻ xem tình riêng nặng hơn tình nước, kẻ ấy chưa đáng mặt tham gia vào công cuộc cứu quốc.
Thời nào cũng vậy, ít kẻ dám hy sinh tình riêng của mình để bảo vệ tình chung dân tộc.