Sái Hầu, Tức Hầu và Đào Hoa Phu Nhân
Cỏ ngao tranh nhau, ngư ông hưởng lợi.
Bấy giờ nước Sở đang hồi cường thịnh. Các nước chư hầu đều quy phục, nạp cống lễ. Riêng nước Sái cậy có thân với nước Tề không chịu quy phục nước Sở. Sở Văn Vương tuy có ý giận nước Sái, nhưng chưa dám hưng binh chinh phạt, vì còn sợ nươc Tề họp binh.
Do đó, Sái và Sở vẫn ở trong thế quân bình.
Nước Sái ở gần nước Tức, ngoài tình láng giềng lại còn có thêm tình anh em bạn rể nữa. vì Sái hầu và Tức hầu đều cưới con gái nước Trần. Sái hầu cưới người chị, Tức hầu cưới người em. Vợ Tức hầu là nàng Tức Vĩ nhan sắc tuyệt vời. Đã có sắc đẹp mà tánh tình lại đoan chính, trong rất khả ái.
Một hôm, Tức Vĩ được phép Tức hầu cho về nước Trần để thăm viếng quê hương. Khi đi ngang qua thành nước Sái, Sái hầu hay tin, bụng bảo dạ:
- Tức phu nhân là em vợ ta, nhan sắc tuyệt diễm, nhân lúc này nàng đi ngang qua đây, ta cũng nên mời vào thành đãi tiệc đẻ xem nhan sắc người đàn bà đẹp ấy sau khi có chồng đã mờ phai chưa.
Bèn sai người đón Tức phu nhân rước vào cung đãi tiệc.
Thấy vẻ đẹp của Tức phu nhân đã không phai lạt còn tăng vẻ đậm đà, trong lúc ăn uống Sái hầu dùng lời trêu ghẹo, tỏ ra không đứng đắn. Tức phu nhân nổi giận bỏ tiệc ra đi.
Tức hầu hay được chuyện Sái hầu vô lễ, chọc ghẹo vợ mình lòng căm phẫn, nghĩ cách báo thù, liền sai sứ vào triều cống nước Sở, và mật báo với Sở Văn Vương:
- Sái hầu caayjt hế có Tề che chở nên không phục Sở. Vậy xin Sở cứ giả cách đem binh sang đánh nước tôi. Nước tôi sẽ sang cầu cứu với nước Sái. Sái hầu là người nông nổi, thế nào cũng đem quân đến giúp. Chừng ấy, quý quốc sẽ hiệp binh với nước tôi bắt Sái hầu trị tội.
Sở Văn Vương được kể, mừng lắm, cất quân sang nước Tức.
Quân sĩ rần rộ đến vậy thành. Tức hầu liền iết thư sang nước Sái cầu cứu.
Đúng như lời Tức hầu đã dự tính, Sái hầu không suy nghĩ gì cả, cử binh đến nước Tức giải vây.
Nhưng vừa đến nơi thì bị binh Sở phục nơi yếu lộ đánh một trận tơi bờ quân sĩ rối loạn. Sái hầu thất kinh, toan chạy vào thành nước Tức mà trốn nhưng Tức hầu đóng chặt cửa thành không cho vào.
Biết mình đã mắc kế, oán hận thấu trời, Sái hầu đành bó tay nạp mình cho nước Sở.
Sở Văn Vương dẫn sai hầu về nước truyền quân đem xử trảm.
Quan cận thần nước Sở là Dục Quyên can gián, Sở Văn Vương mới tha chết và mở tiệc tiễn hành đưa Sái hầu về nước để mua lòng các chư hầu khác.
Trong tiệc, Sở Văn Vương truyền bọn mỹ nữ đờn ca hát xướng tưng bừng. Lại truyền cho bọn mỹ nữ dâng rượu. Trong lúc đang đối ẩm, Sở Văn Vương chỉ vào một mỹ nữ nói:
- Nàng này đã đẹp lại có tài hát hay.
Nói xong bảo mỹ nữ ấy dâng cho Sái hầu một chung rượu. Sái hầu tiếp lấy uống cạn rồi tự tay rót một chén đầy bước tới dâng cho Sở Văn Vương để tạ ơn.
Sở Văn Vương tiếp lấy chén rượu vừa cười vừa nói:
- Hiền hầu đã bao giờ trông thấy một người đàn bà tuyệt sắc chưa?
Sái hầu nghe nói sực nhớ đến mối thù của Tức hầu vừa rồi đã xui Sở đánh nước mình, bèn đáp:
- Tâu đại vương, theo nhận xét của tôi trên thế gian này không ai đẹp bằng Tức Vĩ. Nàng ấy quả sánh với tiên nga trên cung Quảng.
Sở Vương hỏi:
- Cái đẹp của Tức Vĩ như thế nào?
Sái hầu nói:
- Mắt trông như thu thủy, má ửng như nhụy đào mình mai vóc liễu, gót sen uyển chuyển như áng mây chiều trước gió, tưởng không tài nào tả hết.
Sở Văn Vương hỏi:
- Người đẹp đến thế, tiếc rằng ta không làm sao thấy mặt.
Sái hầu nói:
- Uy đức của Đại Vương dẫu Tề Khương, Tống Tử cũng chẳng khó gì, huống chi Tức Vĩ chỉ là người đàn bà trong vòng thế lực của mình.
Sở Văn Vương nghe nói đẹp lòng.
Tiệc mãn Sái hầu bái tạ về nước. Sở Văn Vương muốn thấy mặt Tức Vĩ, liền mở cuộc tuần du sang nước Tức.
Tức hầu hay tin, ra khỏi thành tiếp đón rất trọng thể. Hai vua cùng dắt nhau vào thành mở tiệc chung vui.
Tức hầu bưng chén rượu dâng cho Sở Văn Vương mừng cuộc hội ngộ, và cũng để tạ ơn Sở Văn Vương đã giúp mình trong việc trả thù Sái hầu vô lễ chọc ghẹo vợ mình.
Sở Văn Vương tiếp lấy ly rượu uống cạn rồi nói:
- Ngày trước ta cũng có chút công mọn với quý phu nhân, vậy nay mời quý phu nhân tương kiến, để mời ta một chung rượu cho vui.
Tức hầu không dám trái ý, vội bước vào cung gọi Tức Vĩ ra, giữa lúc ấy Sở Văn Vương ngồi một mình mắt mơ màng nhìn vào nội cung, tay mân mê ly rượu tỏ vẻ nóng lòng.
Cánh màn se sẽ động, những chuỗi ngọc lóng lánh dưới ánh huyền đăng, nàng Tức Vĩ từ từ bước ra, gót hài thoăn thoắt, hơi hương ngào ngạt, khiến cho Sở Vương cảm thấy như mình đang lạc vào chốn non Bồng.
Tức Vĩ đến sụp lạy Sở Văn Vương rồi đưa tay lấy ly rượu rót đầy. Bàn tay ngọc với ly ngà không phân màu sắc. Sở Văn Vương ngẩn ngơ nhìn, rồi đứng dậy tiếp lấy chén rượu, nhưng Tức Vĩ đã trao cho cung nữ để dâng lên cho Sở Văn Vương. Sở Văn Vương vừa cạn chén thì Tức Vĩ đã lui ra bái tạ vào cung.
Rèm châu khép kín bóng hồng,
Hơi hương còn thoảng, rượu nồng chưa phai.
Ngày hôm sau, Sở Văn Vương lại bày tiệc nơi quân dịch, cho quân giáp sĩ phục chung quanh, rồi mời Tức hầu ra dự tiệc.
Lòng đã định trước, nên tiệc đến nửa chừng, Sở Văn Vương giải say rượu quở trách Tức hầu:
- Ta có công với quý phu nhân rất nhiều, nay quân ta đến đây quý phu nhân lại không vì ta mà khao thưởng quân sĩ.
Tức hầu tâu:
- Nước tôi nhỏ bé, không sẵn vật thực để khao thưởng quân sĩ cho đủ, xin Đại vương cho phép tôi được sắp đặt đã.
Sở Văn Vương đập tay xuống bàn làm mặt giận nói:
- Thật là đứa bội phản, tìm lời khéo léo để lừa ta. Quân bây hãy bắt đứa vong ân trói lại.
Quân sĩ nhảy xổ ra bắt Tức hầu tức khắc.
Nàng Tức Vĩ hay tin chồng bị bắt, ngửa mặt lên trời than:
- Ôi, bởi rước cọp về nhà nên mới sanh tai họa.
Than rồi chạy thẳng ra vườn hoa, toan nhảy xuống giếng tự vạn. Giữa lúc đó Sở Văn Vương đã kéo binh vào cung để tìm bắt Tức Vĩ, nhưng không thấy Tức Vĩ đâu mới truyền các tướng tỏa ra khắp nơi lúc soát.
Nàng Tức Vĩ chưa kịp tự vận liền bị tướng nước Sở bắt lại và nói:
- Phu nhân khoogn muốn sống đẻ cứu mạng chồng sao? Tội gì cả hai vợ chồng chịu chết?
Tức Vĩ lặng thinh. Tướng Sở dẫn nàng nạp cho Sở Văn Vương. Sở Văn Vương kiếm lời dịu ngọt dỗ dành:
- Nếu nàng chịu về Sở, ta sẽ tha chết cho Tức hầu.
Tức Vĩ đôi giòng lệ long lanh như mặt nước hồ thu nổi sóng, đứng im không thốt ra lời. Sở Văn Vương phong cho nàng làm phu nhân, và thấy đôi má nàng tựa như hoa đào nên gọi nàng là Đào hoa phu nhân.
Kế đó Sở Văn Vương đày Tức hầu ra đất Nhữ Thủy. Chẳng bao lâu Tức hầu đau buồn lìa trần.
Nhận xét:
Kẻ có chí lớn lúc nào cũng nhẫn nhịn những điều tức giận nhỏ nhen, đẻ đạt những điều to tác.
Sắc đẹp của đàn bà làm cho người ta mù quáng. Lời người xưa nói: “Sắc đẹp là liều thuốc độc” thật quả không sai. Kẻ nào đã nhiễm độc rồi thì không còn đủ lý trí để phán đoán nữa.
Tỉ như Sái hầu, dù cho em vợ mình có sắc đẹp đến đâu thì nàng cũng là gái có chồng, bày chuyện trêu ghẹo làm gì cho mang tiếng đời.
Tức hầu có vợ đẹp, việc trêu chọc vợ mình tâm lý người đời ai cũng tức, nhưng nếu Tức hầu là nười cao thượng hơn Sái hầu thì nên cười mà bỏ qua. Một cái cười vừa khinh Sái hầu vô đạo vô luân, vừa khóa trá là đã có một người vợ đẹp hơn kẻ khác.
Sở Văn Vương trông thấy vợ người khác đẹp tìm cách đoạt vợ giết chồng thì quả là vô đạo.
Tất cả đều bị nhiễm độc hết.
Những kẻ nhiễm độc mất cả lý trí, chúng ta không cần luận làm gì ở đây. Chúng ta thử xét những cái hèn hạ của Sái hầu và Tức hầu, đôi bạn cột chèo của họ.
Tức hầu thù với Sái hầu sao không dám tự mình trả thù lại đem lễ vật cầu cạnh với kẻ khác để báo thù cho mình để đến nỗi vua nước Sở cướp mất vợ? Đó là chuyện sai đáng chê.
Sái hầu đã lầm lỗi, ôm hận rồi, nếu muốn trả thù Tức hầu thì thiếu gì việc làm quân tử hơn lại làm chuyện “ăn miếng trả miếng” mượn tay vua Sở quật lại kẻ có tình gia đình với mình. Trong hành động rửa nhục, cả hai đều trông tháy việc nhỏ mà không kể đến cái hại lớn.
Trong việc nầy, nếu không kể đến lương tâm độc ác thì chỉ vua Sở thủ lợi.
Vua Sở với lực lượng hùng mạnh, thủ vai tuồng ngư ông thật là phải lúc. Giam cầm Sái hầu, thủ tiêu Tức hầu, ôm ấp được mỹ nhân, tóm thâu vàng ngọc châu báu nước Sái về kho nước Sở… thật là dịp hiếm có.
Hai con vật vì tranh miếng mồi cắn xé nhau thì kẻ thủ lợi bao giờ cũng là kẻ đứng ngoài vòng nhảy vào.
Tấm gương xưa còn nêu rành rành như vậy, thế mà người đời nay nhiều kẻ chỉ vì tranh chấp quyền lợi nhỏ nhen, khiến cho huynh đệ tương tàn, anh em chém giết lẫn nhau, cầu cnahj người ngoài xen vào việc mình đẻ cho bao nhiêu quyền lợi rơi vào người ngoài hết, rốt cuộc anh em trong nhà mắt ếch nhìn nhau, nhìn tấm thảm họa tương tranh. Lúc biết mình dại thì, than ôi, việc đã rồi, những vết thương lòng chẳng bao giờ còn hàn gắn được nữa.