Hoa Đốc giết Khổng Phụ Gia
- Người chồng bao giờ cũng muốn có vợ đẹp, nhiều khi không phải là hạnh phúc mà là một tai họa.
- Người chồng có vợ đẹp chẳng khác một kẻ lữ hành mang theo người một bảo vật. Đã bận tâm chăm sóc mà nếu gặp kẻ bất lương còn có thể bị thiệt mang.
Tống Tương Công lên ngôi thường hay đem quân đánh Trịnh, làm cho hao người tốn của, dân gian khổ cực.
Khổng phụ Gia làm chức Tư mã. Binh quyền trong tay, nói gì Tống Tương Công cũng nghe cả.
Bấy giờ triều Tống có Hoa Đốc làm chức Thái tể, thấy Khổng phụ Gia nắm trọn binh quyền cũng không dám nói gì.
Nhân lúc Khổng phụ Gia đi đánh nước Đái bị thua to trốn chạy về. Hoa Đốc cho người len lỏi trong dân chúng phao tin đồn Khổng phụ Gia chuyên quyền ép vua gieo binh biến, gieo khổ nhọc cho nhân dân.
Hoa Đốc lại nghe tin đồn nàng Ngụy thị ái thiếp của Khổng phụ Gia nhan sắc tuyệt trần, nên lòng rạo rực, muốn được trông thấy nét hoa.
Một hôm vào tiết thanh minh, Ngụy thị đi tảo mộ, Hoa Đốc tình cờ trông thấy, lòng mê mẩn, chân bước không đành, nghĩ thầm:
- Người đâu mà đẹp đến thế? Tiếng người đồn thực chẳng sai !
Từ đó Hoa Đốc đem lòng bất chính, mơ ước lấy vợ người làm vợ mình và quyết không để Ngụy thị nằm mãi trong tay Khổng phụ Gia.
Một hôm, Khổng phụ Gia đi duyệt binh, Hoa Đốc cho người lén trà trộn vào trong quân sĩ phao tin rằng:
- Khổng phụ Gia sắp đem quân đi đánh Trịnh.
Quân sĩ nhớ đến cảnh lửa binh tang tóc, ai nấy đều sợ sệt, rủ nhau đến dinh Hoa Đốc yêu cầu tâu với vua bãi việc chinh chiến.
Hoa Đốc cho người phủ dụ, bảo quân sĩ trở về, nhưng quân sĩ tập họp mỗi lúc một đông hơn.
Bấy giờ Hoa Đốc biết lòng dân đã nung sôi lên mặc áo mang gươm ra cửa nói:
- Khổng phụ Gia cậy quyền, ép Chúa công gây việc binh đao, làm cho quân sĩ chết oan, dân tình điêu đứng, trước hòan cảnh này tôi rất đau lòng, nhưng không thể nào ngăn cản được.
Quân sĩ như lửa cháy chế dầu thêm, ai nấy nhao nhao lên. Hoa Đốc giả cách khuyên:
- Thôi, các ngươi trở về kẻo Chúa công hay được thì tội của ta không tránh khỏi.
Quân sĩ nhao nhao nói:
- Thưa ngài, sau mấy năm chinh chiến, anh em họ hàng chúng tôi đã chết quá nhiều. Thế mà hiện giờ chúng tôi lại còn đem thân đi chết nữa. Vậy chúng tôi xin theo ngài giết tên giặc nước ấy đi, dẫu có chết cũng được thỏa lòng hơn. Hoa Đốc lại nói:
- Muốn ném chết một con chuột chúng ta phải kiêng tránh những vật báu của chúng ta chứ? Nay Khổng phụ Gia là tôi thương yêu cùa Chúa công, thì dẫu tàn ác thế nào cũng không nên giết.
Quân sĩ nói lớn:
- Xin ngài hãy đứng ra trừ đứa bất nhân vô đạo ấy. Chúng tôi nguyện Theo ngài hết.
Nói xong, quân sĩ xúm nhau kéo Hoa Đốc lên xe, tiến đến dinh Khổng phụ Gia vây kín bốn bề.
Lúc bấy giờ trời đã tối xẩm. Khổng phụ Gia đang ngồi uống rượu trong tư dinh, bỗng nghe có tiếng gõ cửa liền sai người bước ra hỏi:
- Việc gì vậy?
Hoa Đốc không đáp, xô cửa bước vào. Quân sĩ cũng đua nhau ồ ạt kéo vào một lượt.
Khổng phụ Gia thất kinh chưa kịp chạy trốn thì Hoa Đốc đã nhảy xô đến hét lớn:
- Để làm gì thằng giặc hại dân hại nước đó.
Khổng phụ Gia chưa kịp trả lời thì đầu đã rơi
Xuống đất. Hoa Đốc cho người vào trong bắt Nguỵ thị đem ra dấu vào xe chở về nhà.
Nhận xét:
- Khổng Phụ Gia chỉ vì có vợ đẹp mà hại đến thân. Xưa nay biết bao người có vợ đẹp mang lấy thảm họa. Vợ đẹp nếu không dùng sắc đẹp tác yêu tác quái với chồng thì cũng bị người ngoài dòm ngó, để ý. Thế thì vợ đẹp chắc gì đã đem hạnh phúc lại cho chồng, mà thế gian ai cũng muốn mình có vợ đẹp?
Người đàn bà đẹp chẳng khác một đóa hoa trước muôn ngàn ong bướm, làm sao tránh khỏi lời ong lưỡi én. Trời dành riêng cho người đàn bà nào đó có một sắc đẹp thi người đó chính là trời cũng dành riêng cho một mối khổ tâm. Khổ tâm vì phải chống chế với bao nhiêu cử chỉ bất chính của những kẻ hiếu sắc để giữ lấy thanh danh. Người có sắc đẹp là được một phần thường mà cũng đồng thời bị một mối nợ gắn trên mình.
Người có sắc đẹp chân chính biết hãnh diện với đời thì cũng phải biết đề phòng mối hiểm họa sắc đẹp của mình.
Tội nghiệp nhất là những ông chồng có vợ đẹp, tuy được hưởng một nguồn tinh thần, nhưng đêm ngày nơm nớp lo lắng. Người ta ví người chồng có vợ đẹp chẳng khác một kẻ lữ hành mang trong mình một báu vật, đã mất công chăm sóc, mà nếu gặp kẻ bất lương còn phải bị thiệt thân như trường hợp Khổng phụ Gia vậy.
Đời nay cũng thế, người có vợ đẹp bên ngoài ai thấy cũng thèm muốn cái địa vị làm chồng của họ, nhưng thực tế bên trong các ông chồng có vợ đẹp chắc gì đã có mấy người hưởng được hạnh phúc?
- Hoa Đốc là kẻ háo sắc, nhưng cũng là một tay già giặn về chính trị. Chính Hoa Đốc đã dùng lối binh vận để đạt lấy thành công. Phương pháp binh vận, dân vận hiện nay trên trường đấu tranh chính trị, người ta cũng áp dụng rất nhiều và rất có hiệu quả.
Một tường tài, không được quân binh mến phục thì tướng tài ấy cũng sẽ vô dụng. Một ông Vua không được dân yêu, ông vua ấy sẽ phải mất nước. Căn cứ theo đó muốn giành nước trước phải chiếm lòng dân, muốn thắng trận trước phải mua lòng binh sĩ.
Ở nước Việt Nam ta xưa kia Trần Hưng Đạo đánh quân Nguyên, mở hội nghị Diên Hồng, triệu tập các bô lão để quyết định chống giặc, đó cũng là phương pháp dân vận. Nguyễn Trãi đánh quân Ngô làm bài Bình Ngô Đại Cáo kể tội quân giặc làm nức lòng binh sĩ, đó cũng là một lối binh vận.
Tấm gương thời xưa đã có rất nhiều trong trường đấu tranh chính trị, thế mà thời nay có nhiều kẻ lên nắm chính quyền chỉ biết tre trua lấy bản thân, củng cố địa vị lo việc vinh thân phi gia, ngoài ra không hiểu gì về chiến thuật chính trị cả. Thế mà cũng vỗ ngực tự xưng mình là anh hùng cứu nước, bắt thiên hạ suy tôn, thật đáng buồn cười!